KHỦNG BỐ, THẢM SÁT –
LIỆT SĨ, THƯƠNG BINH
LÀ DÂN LÀNH
Trần Xuân An
Chiến tranh là chuyện bắn giết, nhưng không chỉ
giữa quân đội của hai phe! Có nhiều thường dân bị chết, bị thương do súng đạn của
cả hai phe đó. Nhưng trong đó, có một số thường dân bị thương vong không phải
do bắn lầm, tên bay đạn lạc. Họ là nạn nhân của khủng bố và thảm sát. Đó là tội
ác man rợ, ghê tởm nhất của chiến tranh.
Khủng bố và thảm sát vì đâu? Và với mục đích
gì?
Khủng bố, nguyên nghĩa là doạ nạt, làm cho sợ
hãi, kinh hoàng. Thảm sát: giết chóc tàn bạo, đến thảm thương. Nói chung, hai từ
này đều có chung một nội hàm là giết, và giết một cách tàn ác nhất để cho mọi
người còn sống, biết đến, phải hoảng loạn, hãi hùng, đau đớn, thảm thương.
Khủng bố và thảm sát đã có từ thuở loài người
có chiến tranh, nhưng trong thời cận hiện đại nó trở thành một cách thức tiến
hành chiến tranh. Chiến tranh không chỉ là các cách thức như tấn công, phục
kích, cận chiến, bao vây, nội gián, mà gồm cả khủng bố. Và nhất là gần đây nó
được nâng lên là chủ nghĩa: chủ nghĩa khủng bố. Như thế, nghĩa là, lấy khủng bố
làm cách thức chính, chủ yếu trong chiến tranh! Chưa thấy xuất hiện cụm từ “chủ
nghĩa thảm sát”, nhưng thực ra, chủ nghĩa khủng bố đã bao hàm chủ nghĩa thảm
sát rồi. Chúng đồng nghĩa với nhau, có thể dùng để thay thế nhau.
Khủng bố, thảm sát thường nhắm vào thường dân,
hậu phương địch, nhằm mục đích gây rối loạn, tổn thất cho hậu phương địch, khiến
thường dân và cả quân đội địch hãi hùng, kinh hoảng, rồi dần dần sẽ nảy sinh
tâm lí sợ hãi chiến tranh, tâm lí đầu hàng, cầu an. Dĩ nhiên trước hết, sẽ nảy
sinh tâm lí thù hận, căm hờn phe đã gây ra khủng bố, thảm sát, nhưng phe khủng
bố, thảm sát vẫn bất chấp, vì mục đích họ nhắm tới là các “hiệu quả” kia: đối
phương sợ hãi, hoảng loạn, đầu hàng…
Trong chiến tranh Việt Nam
1858-1885-1945-1954-1975: Giai đoạn đầu, thực dân Pháp đã thực hiện khủng bố, thảm
sát tại các địa phương có phong trào Cần vương, và các nghĩa binh Cần vương
cũng ít nhiều có thực hiện “sát tả” tại các làng có cố đạo Pháp (thuộc phe thực
dân Pháp). Giai đoạn chiến tranh hai Khối, hai Miền, cũng có thảm sát, khủng bố,
như phe này gài mìn đường quốc lộ, nhiều xe khách thường dân nổ tung, giật cầu,
pháo kích vào thành phố, vào trường học, bắn chặn dân tản cư, phe kia bắn giết
dân lành, thả bom, đốt nhà, tra tấn…
Điều đáng suy nghĩ nhất, liệu có phải khủng bố,
thảm sát là một cách thức chống lại chiến tranh nhân dân hay không? Một nhóm
người ăn mặc như thường dân, ném chất nổ vào một nhà hàng, một rạp hát rồi lẩn
trốn vào xóm phố có hầm ẩn núp hoặc thoát ra vùng ngoại ô, làng thôn, có thể dẫn
đến một vài cuộc lùng ráp, và nghiêm trọng nhất là thảm sát. Chiến tranh tại Miền
Nam Việt Nam gồm chiến tranh du kích, chiến tranh đô thị, chứ không chỉ trận địa
chiến… Nói cách khác, không phải chỉ quân lính hai bên dàn trận, đánh nhau trên
núi rừng không có dân hoặc giữa đồng không mông quạnh, mà thường là đánh du
kích rồi lẩn vào dân, giả dạng là dân thường! Phải chăng đó là nguyên nhân của
khủng bố, thảm sát? Chính xác hơn, khủng bố, thảm sát dẫn đến khủng bố, thảm
sát!
Lính lê-dương (légionaire) thuộc Pháp và lính Đại
Hàn là tàn bạo nhất khi tiến hành khủng bố, thảm sát. Có điều, nói cho ngay,
phe Cần vương ta, phe Việt cộng ta cũng chẳng vừa gì!
Tại sao con người lại độc ác đến như thế? Tại
sao lại nghĩ ra một cách thức trong nhiều cách thức chiến tranh độc ác đến vậy?
Không có gì độc ác hơn khi lấy việc tàn sát sinh mạng, phá hoại tài sản của dân
lành làm phương tiện, nhằm mục đích để khiến đối phương sợ hãi, hoảng loạn, đầu
hàng!
Hiện nay, toàn thế giới đều đồng thanh, đồng lực
lên án, tiêu diệt chủ nghĩa khủng bố (chủ nghĩa thảm sát).
Riêng tôi, tôi nghĩ, trong chiến tranh Việt Nam
đã qua, bên nào đã lợi dụng dân lành làm “lá chắn sống”, “hầm trú ẩn sống” hoặc
“phương tiện sống” khiến đối phương sợ hãi, kinh hoàng, họ phải sám hối. Những
nạn nhân dân lành đó, nếu còn sống, hay thân nhân của họ, phải được đền bù xứng
đáng.
Tôi cũng mong rằng, chiến tranh nếu còn có trên
trái đất này, trong thế giới này, các bên đối địch sẽ văn minh hơn: Không lợi dụng
dân thường, buộc họ phải hi sinh như vậy nữa!
Nếu bất đắc dĩ phải tiến hành chiến tranh nhân
dân chống quân xâm lược chiếm đóng quá giàu mạnh, thì những thường dân bị hi
sinh trong những trường hợp như vậy phải được xem như liệt sĩ, thương binh.
T.X.A.
30-03-2016
(viết với tinh thần hoà giải giai đoạn lịch sử đã qua
và với ý thức phê phán khủng bố, thảm sát hiện nay)